ÐÊM GIỮA RỪNG THỨC TỈNH
Có kỷ niệm không viết nên câu chuyện
Lắm nỗi buồn trộn quá ít niềm vui
Có tâm sự mà không san sẽ được
Lòng đắng cay đeo đẳng mãi nào nguôi!
Ðêm vắng vẻ giữa núi rừng mông quạnh
Kiếp tù đày, lây lất bước trần ai
Nhìn trăng tròn, nghe đời mình đang khuyết
Oán thù người, uất hận chất oằn vai.
Lần chuyển trại, nằm kề thầy Tuyên úy
Chuyện thầm thì, đêm nhẹ bóng ngày buồn
Ôi lời Chúa ngọt mềm như hương gió
Dẫn con về lại lối cũ yêu thương.
Ngài nhắc nhở thuở nào thời niên thiếu
Dắt dìu con nóng cháy lửa Thánh Linh
Từng xưng tụng danh Ngài là cao trọng
Sao bây giờ quên cả tiếng nguyện cầu?
Cha thiên thượng – Con vỡ òa tiếng khóc
Xin thứ tha lầm lỗi kẻ vô ơn
Thân ngã ngựa, buồn cuộc đời khánh tận
Yêu kẻ thù? Khó, nhưng cố bớt giận hờn.
Con đã thấy bóng cuộc đời hy vọng
Hơi thở Cha đầy hương đượm thơm tho
Nhờ Lời Chúa, con cúi đầu nhẫn nhục
Phó mặc cuộc đời tù tội Ngài lo.
Rồi về đời, nguyện lòng không xa Chúa
Sống tháng năm suy nghiệm Thánh kinh Ngài
(Tuy đôi khi – với người, con còn tật xấu
Với Chúa Trời, con sống thật lòng con).
Người lính già Biệt Ðộng.