681 – Con Đường Thập Giá Cô Đơn
1. Đường trường gai gốc Chúa đi một mình, chất ngất trên vai bao nhiêu tội tình. Vườn xưa xa vắng, quân thù vây quanh. Phút lâm nguy môn đồ xa lánh. Bầu trời đen tối mây che mịt mờ, Chúa chết thay tôi ơn sâu nào ngờ. Chịu bao đau đớn không lời than van trên con đường thập giá gian nan.
Đồi xưa Chúa cam chịu nhục hình, Chúa yêu thương nhân loại điêu linh. Đồi Gô-gô-tha chói sáng vinh quang, cứu vớt bao linh hồn về Thiên đàng.
Bầu trời tăm tối mây vương ngập đồi, lúc Chúa hy sinh thay cho loài người. Tình thương cứu Chúa không gì cao hơn. Ôi con đường thập giá cô đơn.
2. Đường trường gai gốc Chúa đi một mình, gánh vác thay cho muôn dân tội tình. Người chung quanh đứng chê cười xôn xao, mũ gai như vương miện đẫm máu. Rồi khi ngọn giáo đâm bên cạnh sườn, huyết thánh tuôn rơi suối thiêng khởi nguồn. Hồn Ngài giao thác quy về tay Cha: Con giao hồn trong cánh tay Cha.
Màn che xé đôi trong điện thờ, tối tăm vương khung trời ban trưa, mà Gô-gô-tha chói sáng vinh quang, ánh sáng Thiên cung tràn ngập huy hoàng.
Ngày nay theo Chúa đi trên đường trần, dẫu lắm gian nan quyết không ngại ngần. Lòng yêu mến Chúa suốt đời keo sơn, yêu con đường thập giá cô đơn.