CƠ-ÐỐC-NHÂN VÀ RƯỢU (p. 1)
Ðã có một số quý con cái Chúa nhiều lần hỏi thăm chúng tôi về vấn đề uống rượu trong vòng Cơ-đốc-nhân. Dầu rằng trước đây việc không uống rượu đã trở thành luật bất thành văn đối với các tín hữu Tin Lành, nhưng ngày hôm nay thì việc uống bia, uống rượu không còn là điều hiếm hoi trong đời sống Cơ-đốc-nhân, thậm chí có nhiều tôi tớ Chúa (cả trong và ngoài nước) cũng uống và viện dẫn nhiều lý do khác nhau để biện minh cho việc họ làm. Có người thì dùng lời của Phao-lô dặn dò Ti-mô-thê để bênh vực cho việc họ uống rượu (một điều lạ là Kinh thánh tại những chỗ khác thì họ không nhớ bao nhiêu, nhưng chỗ nầy thì hầu như ai cũng nhớ để trưng dẫn) hoặc dùng câu chuyện Ðức Chúa Jêsus hóa nước thành rượu để biện minh rằng đó là cách Chúa trực tiếp cho phép uống rượu!
Vì những lẽ ấy mà chúng tôi thấy rằng vẫn còn có nhiều thắc mắc trong vấn đề nầy cần được làm sáng tỏ. Thế nên chúng tôi xin được dùng lời Kinh thánh để cùng quý con cái Chúa nghiên cứu về sự liên quan của việc uống rượu đối với đời sống tin kính của một Cơ-đốc-nhân.
Ðối với mọi người trong thế giới ngày nay thì việc uống rượu là điều thông thường. Quan điểm nầy không chỉ thấy có trong vòng nam giới mà còn thấy cả trong nữ giới nữa. Theo các thống kê tại Hoa-kỳ cho biết thì tỷ lệ phụ nữ uống rượu ngày càng nhiều, và đó là một thực tế xãy ra khắp nơi, ngay tại Việt Nam của chúng ta ngày nay cũng thấy có. Ðộ tuổi của người uống rượu cũng càng ngày càng thấp đến nỗi người ta thấy các trẻ em trong lứa tuổi thiếu niên cũng bắt đầu uống rượu và nhậu nhẹt như người trưởng thành. Nhiều chuyên gia y-tế nhận định rằng mặc dầu phương diện nguy hiểm và tai hại của rượu thì ai ai cũng biết nhưng tỷ lệ người uống rượu cứ mỗi ngày một tăng mà không hề thấy giãm sút. Ngay cả trong vòng Cơ-đốc-nhân nhiều người dầu đã tin Chúa lâu năm, từng tuyên bố rằng mình đã được tái sanh hoặc được đầy dẫy Ðức-Thánh-Linh nhưng vẫn tiếp tục uống rượu, nhiều lúc say sưa đến nỗi không kềm chế được hành động và lời nói của họ.
Trong bài nghiên cứu nầy chúng tôi xin đề cập đến những lời phán dạy của Ðức-Chúa-Trời trong cả Kinh thánh dành cho con cái Ngài về việc uống rượu. Chúa muốn mỗi người chúng ta sống một đời gương mẫu để làm muối của đất, làm ánh sáng cho thế gian và làm chứng tốt về Ngài cho những người chưa tin. Việc đừng uống rượu là một trong những phương diện quan trọng mà Cơ-đốc-nhân phải thực hiện để làm gương cho người khác trong nếp sinh hoạt thường ngày.
Chúng tôi thấy cũng cần nên nói thêm là con người đã được Ðức-Chúa-Trời ban cho một đặc quyền bất khả xâm phạm, đó là sự tự do. Dầu rằng Ðức-Chúa-Trời có chuẩn mực đạo đức của Ngài dành cho nhân loại, nhưng mỗi người có quyền lựa chọn điều mình nên làm hoặc không nên làm trong đời sống nầy. Nhưng sự lựa chọn đó sẽ quyết định rằng đời sống mình có thể nhận được ân điển và ơn huệ của Chúa hay không. Ao ước rằng mỗi người chúng ta đều có lòng mong muốn được Ðức-Chúa-Trời ban phước cho bằng việc tập tành sống mẫu mực theo tiêu chuẩn của Kinh thánh, mà việc từ bỏ rượu là bước đầu tiên.
Từ trước đến nay có nhiều người vẫn thường thắc mắc tự hỏi vì sao người Tin Lành lại không được uống rượu. Một điều đáng ngạc nhiên là ngay cả Cơ-đốc-nhân cũng lắm khi đặt câu hỏi nầy. Có lẽ vì họ thấy sự thiếu thống nhất trong vòng những người hầu việc Chúa, vì chúng tôi đã từng thấy các mục sư uống rượu và hết sức tìm cách biện minh cho thói quen đó của họ.
Vì vậy có nhiều Cơ-đốc-nhân (bao gồm cả mục sư và tín hữu bình thường) khi được khuyên đừng nên uống rượu thì họ lập tức viện dẫn câu chuyện Ðức Chúa Jêsus hóa nước thành rượu trong tiệc cưới tại Ca-na để biện minh cho việc uống rượu, uống bia của họ:
(Giăng 2: 7-10) Đức Chúa Jêsus biểu họ rằng: Hãy đổ nước đầy những ché nầy; thì họ đổ đầy tới miệng. Ngài bèn phán rằng: Bây giờ hãy múc đi, đem cho kẻ coi tiệc. Họ bèn đem cho. Lúc kẻ coi tiệc nếm nước đã biến thành rượu (vả, người không biết rượu nầy đến bởi đâu, còn những kẻ hầu bàn có múc nước thì biết rõ), bèn gọi chàng rể, mà nói rằng: Mọi người đều đãi rượu ngon trước, sau khi người ta uống nhiều rồi, thì kế đến rượu vừa vừa. Còn ngươi, ngươi lại giữ rượu ngon đến bây giờ.
Nhưng có một điều mà chúng tôi chú ý, ấy là mặc dầu hầu như tất cả những người tranh luận để bào chữa cho việc uống rượu của mình đều biết câu chuyện tại Ca-na, nhưng không một người nào trong số họ chịu nhớ đến lời phán của Ðức Chúa Jêsus trong bữa ăn Lễ Vượt qua cuối cùng của Ngài trên đất rằng từ lúc ấy trở đi Chúa sẽ không uống trái nho nầy nữa cho đến ngày Ngài gặp tất cả chúng ta trong nước Ngài:
(Ma-thi-ơ 26: 29) Ta phán cùng các ngươi, từ rày về sau, ta không uống trái nho nầy nữa, cho đến ngày mà ta sẽ uống trái nho mới cùng các ngươi ở trong nước của Cha ta.
Chúng ta cần nên nhớ là Kinh thánh đã khuyên mỗi Cơ-đốc-nhân nên sống theo gương của Ðức Chúa Jêsus, nghĩa là làm theo điều Ngài đã làm:
(1Giăng 4: 17) Nầy vì sao mà sự yêu thương được nên trọn vẹn trong chúng ta, hầu cho chúng ta được lòng mạnh bạo trong ngày xét đoán, ấy là Chúa thể nào thì chúng ta cũng thể ấy trong thế gian nầy.
Vì vậy, nếu Ðức Chúa Jêsus đã không uống rượu (nghĩa của chữ không uống trái nho nầy nữa) thì mỗi một Cơ-đốc-nhân chúng ta cũng nên bỏ rượu để có thể giống như Ngài.
Chúng ta hãy suy xét như thế nầy: Nếu Ðức Chúa Jêsus, bởi lời phán của Ngài về việc uống rượu, đã chờ đợi chúng ta hơn hai ngàn năm nay, và sẽ còn tiếp tục chờ đợi nữa cho đến ngày cùng uống trái nho mới với chúng ta trong tiệc cưới Chiên Con, thì tại sao có nhiều anh em lại không thể đợi được cho đến lúc đó để có thể cùng uống chén nho mới với Chúa trong nước Ngài? Hoặc giả chúng ta nghĩ rằng uống với Chúa trong tương lai không vui bằng uống với nhau ngày hôm nay nên không chịu cùng chờ đợi với Ngài?
Nhưng cũng có người hỏi chúng tôi rằng nếu Ðức Chúa Jêsus không muốn Cơ-đốc-nhân uống rượu thì tại sao ngay từ đầu Ngài đừng hóa nước thành rượu và đừng uống những sản phẩm của nho thì như vậy có phải là dễ hiểu cho tất cả mọi người hay không?
Khi đặt câu hỏi như vậy thì chúng ta đã gián tiếp so sánh cá nhân chúng ta ngang bằng Ðức-Chúa-Trời! Ðó là điều tuyệt đối không nên làm, vì đó là lý do đã khiến cho nhiều thiên sứ của Ngài sa ngã, mà kẻ lớn nhất trong số họ là Sa-tan:
(Ê-sai 14: 12-15) Hỡi sao mai, con trai của sáng sớm kia, sao ngươi từ trời sa xuống! Hỡi kẻ giày đạp các nước kia, ngươi bị chặt xuống đất là thể nào! Ngươi vẫn bụng bảo dạ rằng: Ta sẽ lên trời, sẽ nhắc ngai ta lên trên các ngôi sao Đức Chúa Trời. Ta sẽ ngồi trên núi hội về cuối cùng phương Bắc. Ta sẽ lên trên cao những đám mây, làm ra mình bằng Đấng Rất Cao. Nhưng ngươi phải xuống nơi Âm phủ, sa vào nơi vực thẳm!
Ðức-Chúa-Trời của chúng ta là Ðấng Toàn Năng, có quyền làm được mọi điều mà Ngài muốn. Nhưng con người thì không có quyền đó. Người ta không thể tự nghiệm rằng vì Ðức-Chúa-Trời có quyền làm cho sống và có quyền làm cho chết thì họ cũng có quyền giết người này hoặc tha người kia theo ý thích của mình. Cũng một thể ấy, Cơ-đốc-nhân không thể viện lấy lý do là Ðức Chúa Jêsus đã hóa nước thành rượu nên ngày hôm nay mình được uống tự do. Ðó không phải là việc làm duy nhất mà Ðức Chúa Jêsus đã thực hiện đang khi còn thi hành chức vụ trên mặt đất. Ðức Chúa Jêsus chưa hề một lần phán rằng con dân Ngài hãy uống rượu mà Cơ-đốc-nhân đã vội vã dẫn chứng hành động của Chúa tại Ca-na để biện minh cho việc uống rượu của mình. Nhưng Ðức Chúa Jêsus đã thật sự phán rằng hãy vác thập tự mình mà theo Chúa thì có bao nhiêu người trong số những người uống rượu kia chịu vác thập tự của họ mà theo Ngài? Ðức Chúa Jêsus đã thật sự phán rằng hãy tỉnh thức mà cầu nguyện thì có bao nhiêu người trong số những Cơ-đốc-nhân uống rượu, uống bia kia tỉnh thức mà cầu nguyện hàng ngày hàng đêm? Có hỏi như vậy mới thấy rằng những Cơ-đốc-nhân chủ trương uống rượu đã thực hiện việc ấy vì cớ bản chất xác thịt đòi hỏi, cho nên họ lựa trong Kinh thánh điều thuận hiệp với ý thích của bản ngã để làm, chớ không phải là hoàn toàn sống và hành động theo ý muốn của Chúa.
(Cách lập luận của các Cơ-đốc-nhân uống rượu bia là cố chấp, cũng giống như những người không chịu từ bỏ thói quen hút thuốc lá. Họ biện minh rằng trong cả Kinh thánh không có chỗ nào ghi là cấm hút thuốc nên họ được quyền hút thoải mái. Nhưng thử dùng cách lập luận như vậy để hỏi rằng vì cả Kinh thánh không có chỗ nào ghi là cấm chích xì-ke thì con dân Chúa cứ việc chích xì-ke thoải mái? Chắc chắn là không. Có hỏi như vậy mới thấy là lý lẽ của họ là sai trật biết bao nhiêu)
Vâng phục lời phán dạy của Chúa là điều mà mỗi Cơ-đốc-nhân cần phải làm; nhưng so sánh điều Chúa đã làm để biện minh cho việc uống rượu bia của mình là điều sai hoàn toàn. Chúng ta thử nghĩ về thí dụ nầy thì sẽ hiểu được các lời ở trên: Nếu một người thấy viên cảnh sát giao thông chạy xe vượt đèn đỏ nên anh cũng bắt chước làm theo, thì điều gì sẽ xãy ra? Anh bị buột tội là kẻ phạm luật pháp, nhưng viên cảnh sát kia thì vô tội. Tại sao? Vì viên cảnh sát được luật pháp cho phép làm điều đó, nhưng đối với người dân bình thường thì lại không được cho phép.
Cũng cùng một cách như vậy, Ðức Chúa Jêsus có quyền làm được mọi điều, vì Ngài là Ðức-Chúa-Trời. Nhưng Cơ-đốc-nhân thì hoàn toàn không được phép. Thế cho nên không phải bất cứ điều gì Ðức-Chúa-Trời hoặc Ðức Chúa Jêsus đã làm thì Cơ-đốc-nhân chúng ta có quyền làm theo như vậy. Nhưng điều Chúa khuyên chớ làm hoặc nghiêm cấm chúng ta đừng phạm phải, thì Cơ-đốc-nhân nhất định phải vâng lời, hầu để khỏi bị trách móc và khỏi phải chịu hình phạt, nhưng để được phần thưởng từ nơi Ngài.
Vì vậy, việc Cơ-đốc-nhân biện minh rằng Ðức Chúa Jêsus đã hóa nước thành rượu trong tiệc cưới Ca-na để từ đó thỏa mãn tánh mê rượu bia và nhậu nhẹt say sưa của mình là điều hết sức sai lầm, sẽ mang lại hậu quả không tốt cả trong đời nầy và đời sau.
Nhưng để giúp cho quý anh chị em được cất bỏ hoàn toàn những nghi vấn và thắc mắc về việc Ðức Chúa Jêsus hóa nước thành rượu thì chúng tôi xin trình bày thêm về nguyên nhân tại sao Chúa đã làm phép lạ ấy theo như lời Kinh thánh đã có tường thuật lại.
(còn tiếp)