290 – Chiên Lạc Trở Về
(4/4 – Hát câu 1, 2, đàn dạo, hát lại câu thứ 2)
1. Trên núi đồi hoang vắng xưa, miền thế gian hư vong nầy, một mình tôi lạc lối giữa phong ba biết đâu nhà. ‘Mau hãy lại đây với ta’, lời Chúa vang trong đêm tối, ‘Ta sẽ đưa con về mái nhà xưa, chốn tình yêu’. Lìa cõi đời tăm tối nầy, miền trần thế đầy đau buồn. Về miền trời trong sáng, ánh vinh quang chiếu rạng ngần. Không có gì vương vấn tôi, theo Chúa đi qua muôn lối, bên nước trong êm đềm, suối tình yêu, có gì hơn. Lìa cõi đời tăm tối nầy, vào ánh sáng tình yêu.
2. Trên núi đồi hoang vắng xưa, miền thế gian đau thương nầy. Jêsus đã chết thế chính tôi đây, kẻ lạc lầm. Không tiếc gì thân Ðế Vương, Ngài xuống đây nơi tăm tối. Thân Chúa huyết tuôn tràn chết vì tôi kẻ tội ô. Lìa cõi trời nơi sang giàu vào muôn lối trần gian nầy, Ngài tìm tôi trong tối, giữa phong ba, giữa cuộc đời. Bên Chúa lòng tôi thái an, cuộc sống xưa không vương vấn, chân bước đi theo Ngài, mắt nhìn lên Chúa Tình Yêu. Lời Chúa còn đang khuyên mời: Dừng chân bước về đây.